Là phụ nữ, ai cũng mong có một cuộc sống đủ đầy, được ăn ngon, mặc đẹp. Nhưng với chị Trần Thị Danh (sinh năm 1976), người dân tộc Khmer (Ấp 15, xã Khánh An), ước mong giản dị ấy là quá xa vời. Cuộc đời chị gắn liền với nghèo khó, đau bệnh và gánh nặng mưu sinh chưa bao giờ vơi nhẹ.
- Ðồng hành, sẻ chia cùng người khuyết tật
- Kết nối để “Chạm yêu thương” đến nhiều bệnh nhi hơn
- 250 suất ăn miễn phí cho bệnh nhân nghèo
Chồng chị, anh Phạm Thành Nhân (sinh năm 1968), mắc bệnh thoái hoá cột sống nặng nhiều năm nay. Đôi tay từng gồng gánh kinh tế gia đình nay đã không còn đủ sức lao động nặng. Từ ngày anh bị bệnh, chị Danh trở thành trụ cột duy nhất của gia đình, vừa lo sinh kế, vừa thay các con chăm sóc 4 cháu ngoại đang tuổi ăn, tuổi học.
Chị Trần Thị Danh thay con gái, nuôi nấng 4 cháu ngoại từ khi các cháu mới hơn 5 tháng tuổi.
Nhắc đến hoàn cảnh của mình, chị Danh nghẹn ngào: “Nhà nghèo quá, mình tôi phải đi làm đủ thứ việc. Có việc thì có tiền, không có việc là lo từng bữa. Chỉ mong sao còn sức để nuôi mấy đứa cháu ăn học, chớ nhìn tụi nhỏ mà xót ruột lắm”.
Anh chị có 5 người con, cuộc sống quá khó khăn buộc các con gái của chị phải rời quê đi làm ăn xa, gửi lại cho cha mẹ 4 đứa cháu còn thơ dại. Cháu lớn nhất hiện học lớp 5, cháu nhỏ nhất lớp 2, cái tuổi cần sự chở che, chăm sóc. Trong số các con của chị Danh, có người con trai bị tật ở chân, khiến gia cảnh vốn đã nghèo nay càng thêm chật vật.
Ông bà ngoại nghèo, nhà xuống cấp, góc học tập của các em chỉ là một khoảng nhỏ bên vách lá, ngày mưa sẽ dột nát.
Không có sinh kế ổn định, tài sản lớn nhất của gia đình chỉ vỏn vẹn 3 công vuông và căn nhà nhỏ đã xuống cấp nghiêm trọng. Mỗi mùa mưa gió, mái nhà dột nát, xiêu vẹo, luôn thường trực nỗi lo có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Những lúc giông gió, cả gia đình phải xuống chái bếp để tránh mưa, chờ trời tạnh mới dám trở vào.
Để có tiền trang trải cuộc sống, chị Danh không nề hà bất cứ việc gì, từ làm cỏ, cấy tràm, đến những công việc nặng nhọc như quăng đầu củi, làm hồ, chị đều nhận làm. Ngày có việc, chị kiếm được khoảng 200.000 đồng, nhưng cũng không ít ngày, chị thất nghiệp không có đồng nào.
Căn nhà trống trải, không có vật dụng nào đáng giá.
Ở nhà, anh Nhân quanh quẩn với việc cơm nước, chăm sóc, đưa rước các cháu đến trường. Những lúc trái gió trở trời, cơn đau xương khớp hành hạ, bất lực nhìn vợ gánh vác mọi nhọc nhằn:“Tôi bệnh hoài, không làm được gì nặng. Nhiều lúc thấy vợ đi làm về mệt mà thương đứt ruột. Mình là đàn ông mà không đỡ đần được cho vợ, chỉ quanh quẩn ở nhà lo mấy đứa nhỏ, thấy mình bất lực lắm”.
Giữa bộn bề thiếu thốn, điều khiến chị Danh trăn trở nhất vẫn là bữa cơm và con chữ của các cháu. Dù cuộc sống chật vật, chị vẫn cố chắt chiu từng đồng, mong các cháu được đến trường đầy đủ, để tương lai không lặp lại những nhọc nhằn mà đời chị đã trải qua.
Gia đình 6 thành viên lặng lẽ nương tựa vào nhau, cùng đi qua những ngày cơ cực bằng tình thân và hy vọng vào ngày mai tươi sáng hơn.
“Cực mấy cũng ráng, chỉ mong tụi nhỏ được học hành tới nơi tới chốn, có cái chữ rồi sau này đỡ khổ hơn mình”, chị Danh chia sẻ.
Gia đình chị Danh rất cần sự quan tâm, sẻ chia của cộng đồng, để căn nhà nhỏ không còn dột nát, để bữa cơm thêm ấm lòng, và để những ước mơ non nớt của 4 đứa trẻ được tiếp tục lớn lên trong niềm hy vọng./.
Trịnh Hồng Nhi

Truyền hình







Xem thêm bình luận