Năm nào cũng vậy, những ngày sắp đến tết thì bầu trời luôn trong xanh, cao vút, và những cơn gió chướng cứ thổi liên hồi làm lòng người hân hoan, phấn khởi. Để rồi mọi công việc cuối năm như buộc phải khẩn trương hơn, nhanh lẹ hơn để không phải bê trễ qua tới năm sau.
Công việc của mỗi gia đình mỗi khác nhau. Thường ngày ai cũng tất bật lo làm vì chén cơm manh áo, vì mái gia đình mình. Với những người sống xa quê thì mỗi khi xuân về tết đến trong lòng chỉ hướng phía quê nhà. Bởi đó là dịp để được nghỉ ngơi, được ngồi bên cạnh người thân, ăn miếng bánh, uống chung trà và kể nhau nghe bao câu chuyện của những tháng ngày vất vả nơi xứ lạ quê người.
Với tôi, mùa xuân không chỉ là dịp đoàn tụ gia đình, được thắp cho ông bà quá cố nén hương thành kính. Mà mùa xuân còn có biết bao ký ức thật đẹp của tuổi thơ, lứa tuổi thật hồn nhiên ở vùng nông thôn mà thời đó mọi thứ rất túng thiếu.
Cái xóm nhỏ chỉ có vài nóc nhà, vậy mà tình làng nghĩa xóm thật gần gũi và ấm áp. Hễ nhà này có món gì ngon cũng đem cho nhà kế bên và ngược lại. Chỉ mấy đứa con nít có bữa chơi chung, có bữa thì giận. Còn tết đến cũng là dịp để khoe coi đứa nào có nhiều đồ mới hơn, để rồi có đứa thì vui cười hí ha hí hửng, có đứa thì gương mặt buồn thiu...
Niềm vui và nỗi buồn ấy tôi đều có trải qua theo những cái tết khác nhau. Nhưng có lẽ khi nhắc về những ký ức thì tôi nhớ hình ảnh của mẹ nhiều nhất. Cái dáng gầy gầy của mẹ những ngày cuối năm thường đi ra sau vườn róc những tàu lá chuối đem vô phơi vừa đủ héo để gói bánh. Tôi hay đứng nhìn mẹ tỉ mỉ gói từng đòn bánh tét và cả cách buộc dây. Khi nồi bánh được đưa lên bếp rồi những làn khói trắng bốc lên quyện tan trong ánh nắng chiều. Đó cũng là lúc tôi thật sự nhận ra trong nhà tôi đã có tết.
Dòng thời gian cứ trôi nhanh. Không biết đã bao mùa xuân cứ đến rồi đi. Hoa nở rồi hoa lại tàn. Những đứa trẻ thơ ngày nào rất thơ ngây cười tươi bên áo mới, nay đã trưởng thành và cũng biết bận rộn mỗi khi tết đến xuân về.
Bóng dáng mẹ hiền ngồi gói bánh những buổi chiều cuối năm và nồi bánh trên bếp lửa hồng làm lòng tôi phấn khởi nôn nao nay cũng chỉ còn trong ký ức.
Mẹ tôi bây giờ đã không còn nữa. Dù mỗi mùa xuân về vẫn luôn tươi mới.
Lê Văn Trường
Ảnh minh họa: B.T

Truyền hình







Xem thêm bình luận