Thứ hai, 3-11-25 23:59:18
Cà Mau, 32°C/ 32°C - 33°C Icon thời tiết nắng
Theo dõi Báo điện tử Cà Mau trên

Sứ mệnh người cầm bút

Báo Cà Mau Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng đầu năm Canh Tý 2020, khi dư âm ngày Tết vẫn còn vương đâu đó. Chuông điện thoại reo lên: “Em vào cơ quan gặp Ban Biên tập nhận nhiệm vụ gấp!” - giọng anh trưởng phòng ngắn gọn nhưng đầy khẩn trương, khiến tôi không khỏi lo lắng. Linh cảm nghề báo mách bảo, đây không phải một cuộc gọi thông thường. Và đúng như vậy, cuộc gọi ấy đã mở ra hành trình đặc biệt nhất trong đời làm báo của tôi - một hành trình không chỉ đưa tin, mà là dấn thân giữa tâm dịch, nơi tôi khoác lên mình bộ đồ bảo hộ và trở thành một “chiến sĩ” thực thụ trên mặt trận không tiếng súng, mang tên “chống Covid-19”.

Mang tâm thế hoang mang, lo lắng rời khỏi phòng sau khi nhận nhiệm vụ đầu tiên giữa thời điểm dịch Covid-19 vừa bùng phát. Khi ấy, chưa ai hình dung hết được mức độ hiểm nguy cũng như chưa ai lường hết sự khốc liệt mà đại dịch sẽ mang đến. Nhưng rồi, với niềm tin và tinh thần dấn thân của người làm báo, tôi tự nhủ phải mạnh mẽ bước tới, không do dự, không chùn bước.

Không ngại nguồn vắc-xin mới,  bất chấp những thông tin hoang mang, tôi đã mạnh dạn tiên phong tiêm để phòng chống dịch bệnh thời điểm bấy giờ.  Ảnh: PHI LONG

Không ngại nguồn vắc-xin mới, bất chấp những thông tin hoang mang, tôi đã mạnh dạn tiên phong tiêm để phòng chống dịch bệnh thời điểm bấy giờ. Ảnh: PHI LONG

Lần đầu đặt chân vào vùng cách ly, nơi dịch bệnh đang bủa vây, không khí đặc quánh bởi nỗi sợ hãi và bất an. Những con đường vốn đông đúc giờ lặng im vắng ngắt, hàng quán cửa đóng im lìm, từng cánh cổng khép chặt như che chắn nỗi lo âu của người dân. Tôi đã không ít lần bước vào khu cách ly, băng qua những con hẻm bị phong toả, len lỏi vào bệnh viện dã chiến, nơi mà mỗi tiếng xe cứu thương vang lên đều khiến lòng người thắt lại. Khi ấy, bộ đồ bảo hộ mỏng manh như lá bùa hộ mệnh duy nhất của tôi. Tôi chỉ kịp mang theo bên mình một chiếc máy ghi âm, máy ảnh, quyển sổ tay và trái tim đang đập dồn dập trước nỗi bất an vì chuyển biến của dịch.

Rồi những tháng ngày dịch bệnh kéo dài triền miên, tôi cũng từng không ít lần rơi vào cảm giác thấp thỏm, hồi hộp nín thở chờ kết quả test. Rồi chẳng biết từ khi nào, với chút kinh nghiệm có được trong hành trình tác nghiệp giữa tâm dịch, tôi trở thành nữ “y sĩ bất đắc dĩ” của đơn vị. Khi lực lượng y tế phải dồn sức cho tuyến đầu, thì ở hậu phương, tôi lặng lẽ cầm que test, thực hiện từng bước xét nghiệm cho anh chị em đồng nghiệp. Mỗi lần phát hiện một người “vạch đỏ” thì lo lắng lại chất chồng, vừa lo cho đồng nghiệp, vừa lo cho cả bản thân, vì tiếp xúc gần thêm một nguồn lây nữa.

Trong những bộ đồ bảo hộ bí bách, bất kể trời nắng hay mưa, lực lượng y tế đến từng nhà test Covid cho người dân.

Trong những bộ đồ bảo hộ bí bách, bất kể trời nắng hay mưa, lực lượng y tế đến từng nhà test Covid cho người dân.

Giãn cách xã hội, tôi gửi 2 con về với ông bà ngoại. Con nhỏ, cha mẹ già, tất cả đều là những đối tượng dễ bị tổn thương, càng khiến bước chân tôi nặng trĩu mỗi khi trở về nhà. Tôi không chọn cửa chính, mà đi vòng ra sau nhà, nơi mái hiên, mẹ nghe tiếng xe về luôn chờ sẵn bộ quần áo sạch, cồn sát khuẩn và khăn mặt mới. Cha đứng gần đó, ánh mắt vừa lo lắng, vừa lặng lẽ tự hào nhìn đứa con gái vừa trở về sau một ngày băng qua tâm dịch. Vài lời hỏi thăm vội, dăm ba câu dặn dò: “Sát khuẩn kỹ rồi hẵng vào nhà nghen con! Tụi nhỏ đang mong mẹ về đó...”. Chỉ vậy thôi mà sống mũi đã cay, lòng đã nghẹn, những cái ôm giữa mùa dịch cũng trở nên dè dặt, đầy chừng mực.

Nhưng giữa gian khó ấy, tôi hiểu rằng không ai được phép đứng ngoài. Vì đồng nghiệp, vì cộng đồng, và vì cuộc chiến phía trước vẫn chưa thể dừng lại, tôi chọn gác lại niềm riêng, tiếp tục phần việc của mình, bằng tất cả trách nhiệm và niềm tin, cùng nhau vượt qua những ngày dông bão.

Khi dịch Covid-19 bùng phát dữ dội, những cuộc họp, kiểm tra, đi vào tâm dịch, vùng cách ly trở nên dày hơn. Có những cuộc họp khẩn, bất thường đến hơn 11 giờ đêm, khi ấy tôi ra về, trên tay cầm vội hộp xôi, có khi là cái bánh bao để lót dạ. Có những đêm tôi gần như thức trắng đợi chỉ thị của Tỉnh uỷ để thông tin kịp thời tình hình dịch bệnh cũng như quyết định phong toả, cách ly các khu vực.

Suốt gần 3 năm đồng hành cùng “cuộc chiến không tiếng súng” ấy, tôi không nhớ nổi mình đã đi qua bao nhiêu điểm nóng, bao nhiêu lần test nhanh, hay bao nhiêu giờ mệt lả trong nắng gắt với lớp đồ bảo hộ bí bách. Tôi chỉ nhớ những ánh mắt lo âu, những giọt nước mắt nghẹn ngào chia ly nơi hàng rào cách ly và cả những nụ cười nhẹ nhõm khi biết mình đã an toàn.

Những phiên "chợ tạm" được lập nên giữa mùa dịch thời điểm giãn cách xã hội, để phục vụ nhu yếu phẩm cho người dân vùng bị cách ly và vùng đệm. Thời điểm ấy, mọi hàng hoá tiêu dùng đều trở nên quý giá.

Những phiên "chợ tạm" được lập nên giữa mùa dịch thời điểm giãn cách xã hội, để phục vụ nhu yếu phẩm cho người dân vùng bị cách ly và vùng đệm. Thời điểm ấy, mọi hàng hoá tiêu dùng đều trở nên quý giá.

Trong những thời khắc ấy, tôi đã không ít lần chứng kiến các bác sĩ ở bệnh viện dã chiến gồng mình trong từng ca cấp cứu, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một hơi thở mỏng manh. Giữa tiếng máy thở, tiếng gọi của bệnh nhân là những giọt mồ hôi và cả nước mắt âm thầm rơi trên má của người chiến sĩ áo trắng. Chính trong những giờ phút căng thẳng ấy, đã khiến tôi bật khóc bởi tình người vẫn đang rực sáng.

Từng phần cơm, chai nước, túi thuốc từ tay những người lính, đoàn viên, sinh viên tình nguyện... như những ngọn đèn ấm áp trong đêm tối. Có những người đã hàng tháng trời chưa một lần trở về nhà, chưa được nhìn thấy mặt con, chỉ kịp nghe vài câu qua điện thoại, vậy mà vẫn kiên cường bám trụ tại chốt kiểm dịch, trong các khu điều trị. Họ đánh đổi sức khoẻ, chấp nhận nguy cơ bị lây nhiễm, thậm chí phải cách ly chính mình... để giữ an toàn cho cộng đồng.

Và rồi, giữa những yêu thương lặng thầm, có cả những mất mát quá sức chịu đựng, khi một cuộc gọi báo tin người thân qua đời trở nên bất lực bởi khoảng cách, rào chắn và những quy định nghiêm ngặt của phòng dịch. Không có một cái ôm tiễn biệt, không một nén nhang tiễn đưa. Dịch bệnh đã cướp đi quá nhiều điều thiêng liêng mà không gì có thể bù đắp. Nhưng chính trong gian nan ấy, tôi hiểu sâu sắc hơn về trách nhiệm của người cầm bút: ghi lại, truyền tải những gì chân thực nhất, để mai sau không ai quên được thời khắc nghiệt ngã mà lòng nhân ái lại sáng bừng mãnh liệt.

Nhìn lại hành trình làm báo giữa tâm dịch là những tháng ngày tôi không thể nào quên. Ðó không chỉ đơn thuần là tác nghiệp, mà là cả khoảng thời gian tôi thật sự sống trọn với nghề. Giữa bao hiểm nguy rình rập, tôi học được thế nào là bản lĩnh nghề báo, là trách nhiệm với xã hội, là sự dấn thân vì cộng đồng. Ðược làm nghề trong thời khắc khốc liệt ấy, với tôi, vừa là vinh dự thiêng liêng, vừa là thử thách cam go của niềm tin và lòng yêu nghề. Ðể rồi, qua tất cả, tôi hiểu rằng: Báo chí không chỉ là công việc - đó là sứ mệnh!

Hồng Nhung

Cần nhiều giải pháp trong phòng, chống tác hại thuốc lá

Tại Việt Nam, theo ước tính của WHO, thuốc lá gây ra hơn 100 ngàn ca tử vong mỗi năm, trong đó 84.500 ca do hút thuốc lá chủ động và 18.800 ca do hút thuốc lá thụ động. Thiệt hại kinh tế ước tính lên tới 108 ngàn tỷ đồng/năm, cao gấp 5 lần so với nguồn thu từ thuế thuốc lá.

Bàn giao 2 căn nhà Đại đoàn kết cho hộ dân khó khăn

Ngày 28/10, Công an tỉnh Cà Mau phối hợp với chính quyền địa phương và Công ty Điện lực Dầu khí Cà Mau tổ chức bàn giao 2 căn nhà Đại đoàn kết cho hộ nghèo có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn về nhà ở tại xã Cái Nước và xã Khánh Hưng.

Ươm mầm xanh tương lai

Thành lập năm 2007, từ xuất phát điểm nhiều khó khăn về cơ sở vật chất và thiết bị giảng dạy, Trường Mầm non Hoa Mai (Xã Hồ Thị Kỷ) không ngừng phát triển và vươn lên, đầu tư cơ sở vật chất khang trang, nâng cao chất lượng giảng dạy, trở thành điểm sáng trong công tác chăm sóc, nuôi dưỡng và giáo dục trẻ mầm non.

Ấm lòng những mái nhà nghĩa tình

Phát huy truyền thống đền ơn đáp nghĩa, những năm qua, cùng với việc thực hiện đầy đủ, kịp thời các chế độ, chính sách, công tác chăm lo nhà ở cho gia đình chính sách, người có công với cách mạng luôn được cấp uỷ, chính quyền, đoàn thể và Nhân dân xã Vĩnh Phước đặc biệt quan tâm. Các gia đình chính sách phấn khởi khi được ở trong căn nhà mới khang trang, sạch đẹp, ấm áp nghĩa tình.

Khói thuốc lá gây hại nghiêm trọng sức khoẻ trẻ em

Khói thuốc lá gây hại nghiêm trọng sức khoẻ trẻ em, đặc biệt là hệ hô hấp, tim mạch, cũng như ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển của trẻ. Trẻ tiếp xúc với khói thuốc có nguy cơ mắc các bệnh như viêm phế quản, viêm phổi, hen suyễn, viêm tai giữa và tăng nguy cơ mắc hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh (SIDS). Về lâu dài, khói thuốc có thể làm tăng nguy cơ ung thư, bệnh tim mạch và ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ.

Khó khăn trong giải ngân nguồn vốn thực hiện Dự án 6

Đến thời điểm hiện tại, Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch tỉnh Cà Mau đang gặp nhiều khó khăn trong công tác giải ngân nguồn vốn thực hiện Dự án 6 “Bảo tồn, phát huy giá trị văn hoá truyền thống tốt đẹp của các dân tộc thiểu số gắn với phát triển du lịch”, thuộc Chương trình mục tiêu quốc gia phát triển kinh tế - xã hội vùng đồng bào dân tộc thiểu số (DTTS) và miền núi.

Gieo yêu thương nơi từng được chở che

Trong những căn phòng lúc nào cũng gọn gàng nơi Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh, chị Nguyễn Kiều My (32 tuổi) nhẹ nhàng đỡ từng cánh tay, chỉnh lại tư thế nằm của các em bị khuyết tật. Điều đặc biệt, cô nhân viên trẻ tận tâm ấy từng là đứa con trưởng thành từ chính mái nhà này - nơi cô được cưu mang, nuôi dưỡng suốt những năm tháng tuổi thơ mồ côi.

Kinh tế tập thể - Nền tảng phát triển nông nghiệp bền vững

Từ chỗ sản xuất nhỏ lẻ, manh mún, nhiều nông dân ở Cà Mau đã mạnh dạn tham gia vào hợp tác xã (HTX), tổ hợp tác, cùng nhau đổi mới cách nghĩ, cách làm, hướng đến nền nông nghiệp hiện đại, bền vững.

10 năm chuyến đò kết nối ước mơ tri thức

“Ước mơ của con là học hết lớp 4, lớp 5, bởi hoàn cảnh khó khăn nên con và các bạn phải nghỉ học để phụ cha mẹ vào rừng bắt ốc, ra biển bắt cá”, lời chia sẻ của cậu bé Nguyễn Quốc Út tại cửa biển Giá Lồng Ðèn trong cuộc gặp vào năm học 2017-2018 đã khởi đầu cho hành trình liên tiếp 10 năm của những chuyến đò kết nối ước mơ tri thức.

Thầy giáo - nông dân sản xuất giỏi

Thầy giáo Trần Minh Dương sinh năm 1978, ở Ấp Nguyễn Huế, xã Biển Bạch, là tấm gương tiêu biểu trong phong trào học và làm theo Bác, vừa tận tâm “gieo chữ” trên bục giảng, vừa chăm lo phát triển kinh tế, trở thành thầy giáo "nông dân sản xuất giỏi" của địa phương.